Là em ủ rũ mơ màng?
lung linh sắc biếc, dịu dàng xiêm thơ?
Dạn cầm u khúc biếc lơ
mắt chai giấu lệ ơ hờ nín thinh
trụi trần trước bóng hồn trinh
van em
ấp một xác hình
rạn
rơ...
Vu vơ quơ tiếng động hờ
vẩn lên chưa tới
lập lờ chưa xa…
Bọt bèo chớm bóng kiêu sa
lơ mơ khói xám chợt òa hư không
Hình bé nhỏ
sắc mênh mông...
Hỡi chăng thấu hiểu tận cùng thẳm xanh?
Xòe từng cánh tía mỏng manh
chao làn nước bạc chòng chành đong đưa
vẫy tôi thoát bóng hồ mơ
gọi tôi đối diện hoang sơ héo mòn
Sâu chiều sâu của hoàng hôn
ngời lên lặng lẽ tâm hồn ưu tư
sắc thanh thoát giữa sa mù
hương trong trẻo lọc bùn ru đất trời
Nước trôi bèo dạt mây vời…
Mặc tình sướt mướt mặc người vô duyên
Dịu nhìn tự cõi an nhiên
U huyền... lắng đọng trinh nguyên
Xanh xanh...
trắng trắng...
thắm lên vàng vàng...
-Am Các Minh-