DANH MỤC BÀI ĐĂNG

LẼ YÊU NƯỚC - Thơ Am Các Minh



Thói tư tưởng sáo nói rất hay
Về lòng yêu nước đến ngất ngây
Nhưng khi giặc thét ngoài bậu cửa
Quẳng bút xin hàng
lẩy bẩy chân tay...

Chính trị là trò chơi thực dụng
Mà lý lẽ ai nghe cũng vĩ đại vĩ đời
Nhưng khi đứng trước đống vàng và danh lợi
Dễ gì ai đã chịu nhường ai?
Chiến tranh là trò chơi lợi dụng
Của mưu mô trên xác triệu triệu người...
Mà khẩu khí ai nghe cũng chí công chí cả
Nướng dân đen cố vị kẻ độc tài
Giữa một bầy hùm beo tranh bá
Gieo chết chóc mới thỏa bụng các ngài
Giữa biển đời lòng tham vô đáy
Dễ gì ai đã chịu nhường ai?
Giữa rừng người liệu không giả dối?
Dễ gì ai đã chịu tin ai?
Giữa trời cao - đất rộng của mâu thuẫn muôn đời
Dễ gì ai đã chịu thua ai?
Giữa kẻ hả hê và người ôm hận
Cứ ngông đi số phận đã an bài...

Trời đất sinh ra Sáng và Tối
Trắng và Đen trong mỗi một con người
Đừng tự cho mình trong sạch hơn ai
Khi chưa đững giữa đôi bờ - ranh giới
Sống và Chết - tất nhiên đời
Công - Tội?
Thiện - Ác cách chừng nửa gang tay
Thật và Giả ai là người chứng hội?
Anh hùng – Gian hùng một khắc... 
gió bay...
Nhưng ...
Không cần thêm những thằng khùng vĩ đại
Không cần tung hô tội ác thành huyền thoại
Không cần tôn xưng những kẻ giỏi giết người
Không cần nghe ...
lệnh càn quét thiên tài
Không cần ca tụng những chiến công vang dội
đã tàn sát đồng bào, đồng loại
Chỉ cần thêm những trái tim nhân ái
Biết xót đau bi kịch của loài người...
Biết lắng nghe mỗi sinh linh tồn tại
Biết sợ hãi đầu rơi máu chảy...
Biết cảm xúc trước một cánh môi tươi
Biết đồng cảm từng số phận nhỏ nhoi...

Muốn yêu nước hãy tu thân trước hết
Yêu nổi gia đình
yêu lạ lẫn yêu quen...
Biết cân bằng lợi ích giữa các bên
Và yêu nổi những người không chung hướng
Yêu người trên, yêu nổi người dưới trướng
Xóa bỏ hằn thù và khơi gợi chí thiện lương...
Đồng bào mình bao gồm cả đối phương
Mồm nói yêu nước hãy tìm đường gắn kết...
Biết lắng nghe và thiện tình giải quyết...

Muốn yêu nước hãy tu đức luyện tài
Thấu thiên địa và quy tụ lòng người
Thống nhất giang sơn về một mối
Dưới bàn tay khéo léo, óc anh tài...
Ham hố gì đổ máu để tranh oai...?

Còn nếu không chỉ là phường xảo quyệt
Chỉ hô hào sáo rỗng không thuyết phục
Kích động hận thù chiến tranh rốt cục...
Oan nghiệt, tang thương, bi kịch trả dài...
Đã cực đoan đôi bên cùng phá hoại
Đều ngông cuồng chiến như điên như dại...
Thì thắng làm vua – thua làm giặc có gì sai?

Nay ngoại bang xâm lăng...
Nội tình lại rắm rối
Chưa biết nào ai yêu nước hơn ai...?
Chưa đến ngõ cùng chưa ai rõ mặt ai...
Ai sẽ xông pha? 
Ai người bỏ chạy?
Ai hiên ngang?
Ai tuồng cúi lạy?
Giáp mặt giặc thù sẽ rõ một hai...

- Am Các Minh -

TIẾNG ĐÀN BÀ - Thơ Am Các Minh


Hò..Xự..Xang..Xê... Á... (1)
Tiếng đàn là tiếng đàn ca
Á... aaa....
Mua vui ngoài mặt đưa ma trong hồn
Ai vùi dập
Em vùi chôn
Không xây xước
Mặc lời đồn điêu ngoa

Á... aaa....
Tiếng đàn là tiếng đàn bà
Tịch tình tang réo rắt ba bảy loài
Khóc hoang xác lá thu phai
Cười loang loét ánh trăng gài ngập đông
Tiếng đàn lõm bõm trôi sông
Lênh đênh kiếp nhạc long đong kiếp người

Hò..Xự..Xang..Xê... Ới...
Tiếng đàn là tiếng đàn chơi
Ới... ơi...
Cười đau đứt ruột nấc người nửa đêm
Con trăng thoi thóp lỗ mềm
Rỉ rên thân phượng ru chiêm bao tình
Thình lình chuông khánh thất kinh
Oa oa một mụ tự mình chui ra

Hò..Xự..Xang..Xê... Á...
Tiếng đàn là tiếng đàn bà
Khéo đưa đẩy nặn ngọc ngà nên thân
Tiếng đàn là tiếng đàn oan
Á.. oan...
Khói nghi ngút quyễn hương loan ngực cầm
Ngón thêu ngón lướt thâm bầm
Máu trinh lai láng ướt dầm lỗ trăng
Thụt thùi mười vết dây văng
Búp âm mưng mủ tròn căng
Mười sáu dây luyễn cung thăng cung trầm
Nhạn kêu trăng trắc răng vàng (2)
Bung vang như cắn rách màng ái oan...

Tiếng đàn là tiếng than van
Ái oan...
Tay rung, tay mổ vỗ tràn phách ngân
Em ngồi vén chiếu nghiêng thân
Tiếng đàn réo rắt đổ lênh đênh thuyền

-Am Các Minh-
______
(1) Hò..Xự..Xang..Xê..: âm giai ngũ cung của VN 
(2) Nhạn, Răng: các bộ phận của đàn tranh.




ĐỘC HUYỀN MA - Thơ Am Các Minh


Tiếng đàn ai oán 
Oang oa...
Dưới thềm trẻ khóc
Nóc nhà quạ kêu
Cung Thương vất vưởng đều đều
Không gian nhão loãng 
Trăng rêu đục ngàu
Một bầy cha mẹ chửi nhau
Một bầy con cháu toạc đầu cắn nhau
Tổ tiên đâu? Tổ tiên đâu?

Tiếng đàn nâu
Tiếng đàn chảy máu trên lầu danh gia
Mẹ giết chồng
Con giết vợ
Cháu giết cha
Anh em cấu xé 
Cả nhà giết nhau
Ngai rồng rực rỡ đầu lâu
Hùm ma bá chủ công hầu mà chi?

Giọt đàn nước mắt vương phi
Một ông 
trăm 
vợ 
so bì
ghen tuông
Dao găm quắc mắt điên cuồng
Đầu rơi, máu chảy... cởi truồng là xong

Nhát đàn xẻ cuộc lưu vong
Kẻ ái quốc phản đồng bào một tông
nhe nanh, mở mắt, dơ tròng
tru di một rọ đừng hòng kêu oan
Kẻ trung nghĩa đến lăng loàn
ngứa tai ngứa mắt cứ... gảy đàn... là xong...

Lỗ đàn ong óc ong ong...
Trời long đất lở ròng ròng máu me
Bốn bề chém giết te loe
Hùm ma tranh bá loẹt lòe tang thương
Sống trong đau đớn ngỡ thiên đường
Dân ngu khu đỏ quật cườg xông pha

Dân đen chất phác thật thà
Dễ lừa dễ bảo - đậm đà sắt son
Tơ đàn u uất, nỉ non
Tiếng vợ khóc chồng, 
Tiếng mẹ khóc con...
Tái tê bi đát cuộc vuông tròn
Tiếng đàn rỉ máu héo mòn ruột gan
Tiếng đàn đói rách kêu van
Tiếng đàn chết chóc bạt ngàn thế nhân
Mẹ móc mắt tế quỷ thần
Tiếng đàn mù chột thế thân cứu bà
Con hiến thân gái chuộc cha
Tiếng đàn oang ó như gà mất trinh
Ngoại xâm rất giỏi làm tình
Nội xâm rất giỏi giật mình làm ngơ
Mà bọn thi sĩ vẫn làm thơ
Mà bọn họa sĩ thì bảo con dơ cái lồng...

Tiếng đàn lún phún mọc lông
Tiếng đàn tứa máu trên lồng hoa non
Tiếng đàn chọc tiết buồn nôn
Tiếng đàn đành đạch trong lòng gái ngoa

Độc huyền ma! Độc huyền ma!
Một dây trói buộc trăm nhà
Một dây nguyền rủa ta bà
Một dây bá đạo thiên hà âm u...

-Am Các Minh-

HOA SEN - Hòa tấu guitare - Thơ - Am Các Minh



Là em ủ rũ mơ màng?
lung linh sắc biếc, dịu dàng xiêm thơ?
Dạn cầm u khúc biếc lơ
mắt chai giấu lệ ơ hờ nín thinh
trụi trần trước bóng hồn trinh
van em 
ấp một xác hình 
rạn
rơ...

Vu vơ quơ tiếng động hờ
vẩn lên chưa tới
lập lờ chưa xa…
Bọt bèo chớm bóng kiêu sa
lơ mơ khói xám chợt òa hư không

Hình bé nhỏ
sắc mênh mông...
Hỡi chăng thấu hiểu tận cùng thẳm xanh?

Xòe từng cánh tía mỏng manh
chao làn nước bạc chòng chành đong đưa
vẫy tôi thoát bóng hồ mơ
gọi tôi đối diện hoang sơ héo mòn

Sâu chiều sâu của hoàng hôn
ngời lên lặng lẽ tâm hồn ưu tư
sắc thanh thoát giữa sa mù
hương trong trẻo lọc bùn ru đất trời

Nước trôi bèo dạt mây vời…
Mặc tình sướt mướt mặc người vô duyên
Dịu nhìn tự cõi an nhiên
U huyền... lắng đọng trinh nguyên
Xanh xanh...
trắng trắng...
thắm lên vàng vàng...


-Am Các Minh-






HOA BẤT TỬ - HÒA TẤU - Nhạc Am Các Minh




Truyền thuyết Hoa bất tử kể về chuyện tình đẫm nước mắt của một chàng trai nghèo khổ với một cô gái xinh đẹp…  Chàng trai đã chết trên đường đi tìm hoa tặng cô gái.
HOA BẤT TỬ

Đợi chờ ai sao đi mãi không về...Nhìn bầu trời cao đàn chim nghiêng chao về bên núi...Gió vi vu xa mịt mù.... 
Đợi chờ ai sao đi mãi không về...Dòng sông xanh, bờ xuân xanh xanh nỗi đau....
Vì chàng trai ấy đã ra đi tìm loài hoa kết ước cho ai không trở về
Đợi chờ ai... đợi chờ ai... đợi chờ ai sẽ mãi... không quay về đây...

Làm sao nước mắt ngừng rơi... nhớ thương người... mãi đi tìm...
tìm loài hoa tình yêu xót xa....
Làm sao ai quên được ai...
bóng hoa trôi... trắng chân trời...
thổi về đây.. giấc mơ đong đầy...

 ....................................................

Ngoài vườn hoang nghe có tiếng hoa rơi...
Tưởng bàn chân ai tìm về đâu đây nhìn không thấy...Cánh hoa rơi câu nhạc gầy...

Ngoài vườn hoang nghe có tiếng hoa rơi...
Tưởng hồn ai, còn đâu đây như gió mây... 

Hời người thương hỡi... cánh hoa tươi... tựa như máu thắm đôi môi... khi anh cười...
Còn mình ai... còn mình ai... còn mình ai sẽ mãi... luôn mong chờ ai....
Làm sao nước mắt ngừng rơi... khóc thương người... đã đi về... về tận nơi... thiên đường rất xa...

*Am Các Minh*

Tổ khúc MUỐN YÊU EM THÊM NGÀN NĂM NỮA - Thơ Am Các Minh


 1. ANH KHÔNG MUỐN BIẾT LÝ DO

Anh sẽ không hỏi vì sao em muốn ra đi
Thật ra cũng chẳng để làm gì
và rồi cũng lại chẳng ích chi

Anh đã âm thầm đến bên bờ biển cả
dang tay ra và tự hát một mình
bản tình ca trên bọt sóng lung linh
Những người tình của sóng
cũng đã lần lượt theo gió ra đi
và chẳng có lý gì
lại chẳng thể ra đi.....

Anh đã lặng lẽ đến bên từng hạt bụi
khép tay lại và tự kỉ một mình
bản tình câm nhỏ bé li ti
Những người tình hùng vĩ
cũng đã để mặc bụi theo gió ra đi
và chẳng có nghĩa gì
lại chẳng thể ra đi....

Nhưng sẽ chẳng bao giờ anh chịu nhận mình là sóng
cũng sẽ chẳng bao giờ anh chịu nhận mình là bụi
vì lòng cao ngạo đáng thương
anh luôn tự coi mình là biển cả
anh luôn tự ngắm mình hùng vĩ
nên sẽ chẳng ích gì
và cũng sẽ chẳng bao giờ anh níu giữ...

Nhưng em yêu hỡi
liệu có thứ gì rộng lớn hơn biển cả?
khi những con gió mát - lạnh được sinh ra từ đó
và vẫn sẽ phải quay về nơi đó
Liệu có thứ gì to lớn hơn núi cao hùng vĩ
khi những con gió ấm - nóng được sinh ra từ đó
và vẫn sẽ phải quay về nơi đó
Nếu thực sự có một thứ bao la hơn thế
Nếu thực sự có một thứ lớn lao hơn thế
Đó chỉ có thể là tình yêu...

Tình yêu là nỗi sợ hãi cho mọi biển cả
Tình yêu là nỗi sợ hãi của mọi điều hùng vĩ
Nếu thực sự có một tình yêu mới có thể thổi em ra khỏi đời anh
thì khi đó anh cũng chỉ là sóng
thì khi đó anh cũng chỉ là bụi
trong chuỗi đời bất tận của em...

 2.
Là khi em nói "yêu chàng mãi mãi"
thì tôi quên hết tôi rồi
Có không người một lần?
Có không người nhiều lần?
Ta nhớ nhau chỉ vì ta rất đau

Là khi tôi nói "yêu nàng mãi mãi"
thì tôi đã nhớ ra rồi
Có đôi lần một người
Có đôi lần nhiều người
Nói yêu tôi chỉ vì họ thấy vui...

Nỗi đau bao giờ sẽ nhiều?
Tôi khát khao nói yêu lần nữa
Nói yêu bây giờ có thừa?
Mà sao tôi như chưa từng yêu?

 3

TÔI CẦN EM CHỞ CHE

Tôi thì luôn nghĩ mình mạnh mẽ
Nhưng mẹ bảo:
tôi cần người chở che
Bằng một cách nhìn rất đời nào đó
mẹ bảo tôi rất dễ bị lòe

Tôi thì chẳng bao giờ chịu lắng nghe
luôn khăng khăng mình sẽ theo chính nghĩa
nhưng đôi lần thấy đời như vòi đỉa
ôm đớn đau hậm hực trở về

Sống thật trên đời này đâu dễ
nhưng tôi thấy mình chẳng thể khác đi
và thực ra tôi cũng chẳng cần chi
vì tôi tin những gì đẹp đẽ

Nhưng dưới con mắt người đời thì có lẽ
tôi thuộc về dĩ vãng thủa xa xưa
sống bằng niềm tin, lý tưởng dại khờ
nương tựa mình bằng giấc mơ đạo nghĩa

Thêm mỗi ngày thêm một lần thấm thía
Thêm mỗi năm thêm một lần đổ bể
Chỉ mỗi mình tôi chắc rằng không thể...
nên có lẽ tôi cần em chở che

 4.

NẾU SAU NỤ HÔN NÀY ANH CHẾT

Nếu sau nụ hôn này anh chết
thì em hãy cứ quên lãng anh đi
để tình yêu mãi còn nguyên vẹn mãi
như từ khi nó chưa phải là gì

Nếu sau nụ hôn này anh chết
thì em hãy yêu người khác ngay đi
để cảm xúc vẫn luôn luôn mới mẻ
như từ khi nó đã chẳng là gì

Nếu sau nụ hôn này anh không chết
thì em cũng có thể giết anh đi
nếu hồn yêu đã bay về nơi khác
thì xác yêu cũng chẳng giữ được gì

Hãy để tình yêu mãi mãi luôn bất tử
như từ khi nó chưa là gì...

 5.

MUỐN YÊU EM THÊM NGÀN NĂM NỮA

Mình tôi trôi giữa đêm hoang dại
Ngày tháng như cơn phù du
Người yêu ơi em còn quay lại?
Đường xa khắc khoải mịt mù

Sao...
không nhớ nổi mùa thu?
Sao...
không nhớ nữa bao giờ?
Tình như gió
Tình như có đó mà không...

Trời mênh mông
Đất cũng mênh mông
Chỉ mỗi người bé nhỏ long đong
Thế gian nghiêng ngả quay vòng
Thân trai lao lác ngược dòng trần ai

Chí làm trai vẫn miệt mài
Thân làm trai cũng mệt nhoài vì em
Mặt trời chẳng mọc về đêm
Tình yêu tôi cũng yếu mềm giống ai



Để rồi mai... 
tháng năm với đắng cay triền miên
Để rồi quên ...
nỗi đau thét lên bao cuồng điên
Để rồi quên...
tôi sẽ không như hồn nhiên
tôi sẽ không như thật hiền
Tôi sẽ không như rủa nguyền 
phôi phai...

 
Chỉ còn trăng trôi trắng đêm nhân loại
Còn hoa rơi trắng thềm đá vỡ
Chỉ còn sương rơi trắng rừng ma dại
Còn sóng vỗ trắng biển u hoài
Chỉ còn mây bay trắng trời ảm đạm
Còn tình trắng xóa phút chia tay
Chỉ hồn tôi trôi trắng em mềm mại

Ôi dĩ vãng có bao giờ trở lại?
Nhìn những giấc mơ xác xơ văng dài
Tôi thực lòng muốn yêu em thêm ngàn năm nữa

Thêm ngàn năm
ngàn năm...
Thêm ngàn năm
ngàn năm...
Để biết tình yêu không thể nào rút cạn
Để biết bão giông không thể nào ngăn cản

Tôi thực lòng muốn đưa em đi thêm ngàn năm nữa
Tôi thực lòng muốn đưa em đến cõi mơ nào đó
Tình như gió
Tình như không...
mà có

Đường xa...
Vun vút...
Đường xa...
Lóng lánh ánh cười chói lòa
Nhịp trái tim tôi như trống trận vỡ òa
Bóng dáng em rơi như thiếc nhạc
Phủ lên non nước vạn trùng xa.....

Tác giả: Am Các Minh

HIỆN TƯỢNG BIẾN - TƯƠNG ĐỐI LUẬN



Dù Hỗn loạn vẫn Vô hình dẫn lối
Một biến hóa xoay quanh trục không đổi
Vạn biến hóa xoay quanh trường không đổi
Mà sản sinh muôn ảo hình tương đối

Tố tượng phát sinh khi một thể phân đôi
Chia về hai vô cùng xung đối
- trạng thái cực đoan sự sống không theo nổi
Tương đối là khi hai cực cùng giao phôi
Nhờ lực biến thiên điều hòa chuyển đổi
Cũng giống như vô cùng sáng và tối
ảnh hưởng nhau mà pha sáng pha tối 
biến thiên thành chuỗi tương luân sáng tối

Hiện tượng là một quy chiếu bất kì
Xét trong cùng một hệ luật không đổi
Tự do biến thiên trong trường tuyệt đối.
Đa tượng hóa phát sinh ra tương đối.

LUẬT BẤT BIẾN - TUYỆT ĐỐI LUẬN



Vũ trụ không ngừng biến hóa
Năng lượng không ngừng chuyển đổi
Tưởng là vô cùng vô tận
Lại đều chung những hệ trục mà thôi
Dẫu là vô cùng vô tận
Lại đều chung hệ thông số mà thôi
Dẫu là vô cùng vô tận
Lại đều chung hệ quy luật mà thôi
Dù thế giới vô vàn ảo biến
Vẫn dựa trên những điều không thay đổi
Dù thế giới bao la rộng lớn
Không vượt qua những điều không thay đổi
Đấy là những hằng số thống trị vạn vật
Đấy là những quy luật thống trị muôn loài
Giống như bạn khác tôi nhưng chúng ta cùng là người
Giống như người khác thú nhưng không ăn thì không sống nổi
Giống như Thú khác Vật nhưng không năng lượng thì không thành nổi
Mọi Tương đối đều dựa trên Tuyệt đối
Tuyệt đối bao trùm lên tương đối.
Vũ trụ vô cùng nhưng không đổi.

-Am Các Minh-

Tổ khúc MỖI TÌNH ĐẦU - Thơ Am Các Minh


 1.
MỖI TÌNH ĐẦU

Thư tay tôi viết cho người
định đưa người.

... lại thôi rồi không đưa

lạnh lùng đốt
tím ngày mưa
lửa queo ánh mắt người
giờ chia phôi
tơ nhìn chói lóa
tinh khôi
sợi nhìn bỏng rát đơn côi
ánh nhìn thổn thức như sôi
xin người gian dối cho tôi thật thà...
tình đầu trong sáng thiết tha
đôi môi non nớt mặn mà tình si
xin đừng
người
ngoảnh mặt đi?
ve râm nắng chói biết gì cho nguôi

tình thơ như cánh phượng rơi?
ép vào lưu bút
nghẹn cười

À ơơ...
người về ô nhỏ xanh mơ...
tôi đi tiếp nẻo hoang vơ đất trời...

 2.
BẢN TÌNH CA AI OÁN

Thập tự đêm lai láng
phổ giọt đàn ai oán bung xoay
trên lá thư nhàu nhau quằn quoại
nét họa hoằn ma mị bi ai
gieo lời nguyền thập tự trắng hoang hoai
như bọt sóng tình đầu vang lại

Năm ngón tay run rẩy xé cào
nhạc khúc thôi miên cuộn trào kí ức
nơi hoa phượng bập bùng đỏ rực
tôi xiết ghì ảo hình em trước ngực
van ai đừng để tuột cánh môi
cớ chi tình lạnh lẽo khắc chia phôi
thánh thiện em trong vai người cứu rỗi
ban môi hôn...
ngập ngừng
tội lỗi...

câu ước thệ
thoắt thành lời sám hối
bóng thiên thần trong ánh chiều tan vội
em miên sáng xô tôi vào miền tối
lõa chênh vênh giữa vô hình ranh giới
thập tự em trao lời buộc tội
tự bề trên gay gắt nhấp môi
Tôi trâng tráo ngước mắt nhìn dữ dội...

Thập tự đêm le lói
Phổ tơ đàn ai oán nhói nhung dao
Cây thập tự cánh thấp cánh cao
Giữa phong thư loang lổ lật nhào...
Rẽ đôi bờ
kẻ Lương
người Giáo
Ôi thực tình tôi có hiểu vì sao?

 3.
CHIẾC KHĂN MÙ SOA

Gấp rồi hơi thở mù soa
Thơm hương chăng đã nhạt nhòa trong anh?
Cỗi cằn họa tiết rối quanh
Chun từng chỉ bạc bong mành vải thưa
Sợi gòn loang vết son xưa
Tơ voan bợt mối thêu thùa mung lung
Chợt òa mắt biếc mi nhung
Môi ươn ướt gợi mơ mùng
Hôn lên dấu cũ ngại ngùng
Xanh em trắng xóa điệp trùng khói sương

 4.
YÊU LẠI TÌNH ĐẦU

Hóa ra... tôi lại gặp người
Trời ơi... người vẫn ngượng cười như xưa
Người ơi... mới đó như vừa
Dễ gì một kiếp đã thừa duyên yêu

Nỗi đau chẳng đáng bao nhiêu
Tôi quên hết cả bao điều tái tê
Trái tim loạn nhịp lại về
Tâm hồn héo... lại tràn trề nhựa yêu

Người ơi... người cứ trong veo
Sao mà tôi nói chẳng theo ý mình
Người ơi... tôi cố lặng thinh
Mà lòng hỗn loạn mà
tình
đảo
điên

Ngỡ đâu chẳng thể gắn liền?
Ngỡ đâu người cũng ưu phiền giống tôi
Từ ngày ngang trái chia phôi
Rồi đây chẳng biết đất trời còn thương

Ngắn dài hội ngộ yêu đương
Rồi đây nên phận hay nhường mối ai?

 5.
THƯ TỪ HÀ NỘI

Sương buông lơi…
Mây khơi vơi…
Tôi ngồi gác nhỏ ngó trời xa xăm

Mơ em một lọn trăng rằm
Lõa tầng tháp cổ rêu phong nhuộm màu
Gươm xanh trăng ánh rất sâu
Phải em mùa trước bên cầu gió hương?
Tháp ngà lúng liếng mi sương
Áo hoa lồng lộng phấn vương tơ lòng
Hồn câu thúc uốn cong cong
Soi ngàn năm tạc nên tròn giấc ru
Ai ca dọc dải sương mù
Chuông đồng thoảng vọng hoang vu Kinh Kỳ
Mắt Rùa yểu điệu khép mi
Trong veo phiến đá nghĩ suy dịu dàng
Long lanh nước mắt trăng vàng
Khóc trên mộ chí đôi vầng âm dương

Ai về lạc bến sông Hương
Guốc cao nện gió reo đường vi vu
Nhạc vàng réo rắt âm u
Rạn như tiếng bước chân thu vọng hồi
Hương trầm hóa khói xa xôi
Che thân nhợt nhạt rũ mồi thuốc thang
Giọt đàn lõm bõm ngổn ngang
Trăng rêu đáy nước nửa vàng nửa đen...

Thành trì điện ngọc hiện lên
Trên mồ gạch vụn hai miền song song
Thương em nước mắt chảy ròng
Thư tay gấp lại dòng dòng chứa chan…

 6.
TÌNH KHUYẾT

Khuyết rồi giữa một tròn tay
dạm hoa, hoa rũ
tựa cây, cây rầu
vắt lên trán, ngỡ bạc đầu
đếm từng khuya khoắt, ngỡ sầu thâu lâu...

Khuyết rồi giữa mảnh tròn âu
yếm lá dâu héo
úa châu gỗ vằn
vèo nhẫn cỏ
rối thư văn
vo nét mực tím
tía rằn tim reo...

Vệt hờ ngọt nhạt mốc meo
loe leo lét giữa ngoằn ngoèo mắt vôi
khuyết trăng lấp ló vòng môi
xưa em có rỡ...?
xưa tôi có ràng...?
ai làm cho lạnh răng vàng...?
lả lơi bầu rượu, quềnh quàng túi thơ...

Cạn rồi khuyết cả vu vơ...
men tình men gạo vật vờ chiêm bao...
thức mơ lạch cạch lào cào...
bóng đâu đành đạch dãy vào hoang hoai...

 7.
HOA VỠ

Đã vỡ lên tay anh
thủy tinh hương
hoa tình
đã vỡ...
lên mi em từng cơn ...
long lanh lệ
lùa
loang
loét
gió
thơm môi bầm
dập nắng thia bay
Xin người phút cuối chia tay
Hãy hôn anh cạn ngực
đầy đớn đau
Rồi mai sau... lỡ nhớ nhau
Phù vân xưa chẳng bạc màu khói vôi
Thủy tinh rực rỡ trên môi
Xòe bung xoay...
xòe bung xoay vỡ
vụn trời hoang vu
Dương cầm loang ...
động lòng thu
Mặt trời hóa cọng trăng lu giữa ngày
Tình đầu chót vót nghiêng tay
Hoa giông trơn tuột trôi đầy lũng sâu
Lỡ rồi chẳng kịp nữa đâu
Vỡ rồi chẳng vẹn nữa đâu
Thủy tinh hoa úa máu...
Lăn qua vòng tay rũ hờ...
Khóc dương cầm vang hương máu...
rách qua bàn tay níu ...
cầm
tay...

Xin hôn cạn rút một giây
Xin hôn ngập lại một giờ
Cuốn vênh anh giữa lơ trơ cỗi cằn
Đổ đầy thếp nhạc nõn xanh
Thỏa khao khát...
Thỏa tanh bành
lõi điên

Ừ em...
Em nỡ hồn nhiên
Môi xôm xốp gợn ưu phiền dịu êm..

Hoa trôi ngày quãnh đặc đêm
Nhịp tim
rạn ..
vỡ ..
bong niềm ngả ngây
Xác hoa lồng lộng trắng trời Tây..

Phi cơ sẽ động vòm mây
Gầm vang xé nẻo
Cánh bay
biệt trùng...

 8.

Vẫn yêu em dẫu biết rằng không thể
thầm ngậm ngùi gượng để mối ai
trăm năm tiếc ngắn mơ dài
duyên ta còn lại một vài thương đau

Nguyện mong người mới đến sau
thương em đến tận bạc đầu tình si
Để từ dã biệt ra đi
dẫu anh yêu người mới 
cũng chẳng phải vì muốn quên em...

 9
Tôi vẽ em trên dòng hoài tưởng
Tôi vẽ em qua giọt mưa rơi
Ngày tháng ấy như nước cuốn trôi
Cuốn xa xôi mất rồi
Tôi vẽ em trong veo hồn tôi

Tôi nhớ em trên từng hạt bụi
Tôi nhớ em trên từng hạt vui
Nụ cười sáng lấp lánh khóe môi
Đã bay xa mất rồi
Em như nắng xanh
như nỗi cô đơn long lanh hồn tôi

Từ ngày em ra đi theo mùa thu
Có đôi lần tôi tìm trong hơi thở
Từ ngày em bước đi trong chiều mưa
Có đôi lần tôi tìm ra ý thơ

Tôi viết em trên từng trang vở
Tôi còn em dối gian sau từng cơn mơ
Dòng thư cũ cũng đã xác xơ
Nỗi đau vô bến bờ
Em như ánh lửa
sau cánh cửa chưa bao giờ tôi bước qua..
__________________

Tác giả: Am Các Minh.

LUẬN THIỆN - ÁC - Am Các Minh





Trẻ mới sinh ra không nhận biết được "Thiện" hay "Ác"
Lớn lên, bước ra ngoài mới nảy sinh Thiện - Ác
Cọ xát với đời mới phát sinh Thiện - Ác

Vì có thứ được gán là Thiện 
nên mới có thứ được gọi là Ác
Vì có thứ được gán là Ác
nên mới có thứ được gọi là Thiện 
Thiện mà Ác
Ác mà Thiện.
Ác Ác Thiện Thiện
Thiện Thiện Ác Ác

Toàn Phật thì cùng diệt
Toàn Quỷ thì cùng vong
Phát triển quý trọng sự cân bằng.
Điều hòa trong mỗi người
Điều hòa giữa nhiều người
Điều hòa trong Xã hội
Biết giới hạn nào của Ác thì cần Thiện.
Biết giới hạn nào của Thiện thì cần Ác.

Ác Ác Thiện Thiện
Thiện Thiện Ác Ác
Điều hòa sinh trưởng muôn tạo tác...

- Am Các Minh -

Tổ khúc VŨ TRỤ YÊU - Thơ Am Các Minh



<3 I.

Cả vụ trụ đang trôi về quá khứ
nhưng còn em thì mãi chẳng hiện ra
khi những đám mây phủ mờ kỉ niệm
Xoáy cuốn nào đã bỏ lại tình ca?

Nhưng dòng im ắng vẫn ngân nga
Còn tôi như một kẻ mù lòa
dò dẫm tìm em trong từng bụi nhỏ
hạt bụi mơ hồ nhung nhớ thiết tha

Hạt bụi nào em có thể chui ra
để tôi thử co tình yêu nhỏ lại 
trên xác hình yêu phì nhiêu quằn quại
những rạch dài bão táp phong ba

Hạt bụi nào em có thể bao la
đi tìm tôi lạc giữa dải Ngân hà
đang mải mê cùng muôn bọt sóng
chưa kịp về quả đất nhỏ bê tha

Hạt bụi nào em có thể thơ ngây
ẩn hiện không nổi li ti giây
tung tẩy xác thân tôi nhẹ lại
đong đưa cùng sôi nổi giữa trời mây

Hay là em còn lơ lửng đâu đây
lạc khuất trong xác thể tôi chất đầy
liệu có rất nhiều ngôi sao nhỏ?
đang quay vòng trong mỗi lớp thịt da

Cả vụ trụ đang trôi về thực tại
nhưng còn em thì mãi chẳng hiện ra
bao giờ tôi thấy em trở lại
lung linh chói sáng giữa vô cùng
mỗi hạt bụi yêu một vũ trụ
mênh mông trong bọt nhớ điệp trùng

<3 II

Em thả vào mắt tôi
nổi trôi dòng tinh vân hương êm ái
Em lại thả lên đôi môi
nổi trôi dòng tinh vân hương mềm mại
lúc tôi chẳng còn nhớ nổi em là ai
lúc tôi chẳng còn nhận biết được đúng sai
tôi nhân nhượng còn em thì lấn tới
sóng tinh vân ngập tràn không biên giới
xuyên qua tôi bao hỗn độn vô hình
ánh sáng ảo huyền buốt giá lung linh
tôi run rẩy nghe thân mình cuốn lượn
em rực rỡ theo sóng tình cuồn cuộn

Em lại thả lên ngực tôi
Nụ da nhung tê tái
Em lại thả lên lưng tôi
búp tay thon mềm mại
Em lại thả lên hồn tôi
ào ạt dung nham tình dữ dội
lúc tôi chẳng còn nhớ nổi tôi là ai
lúc tôi chẳng rõ ngắn - dài, thật - giả
tôi phản kháng còn em công phá
Lũ dung nham quyét sạch trơn băng giá
Lăn qua tôi tinh cầu đen trơ trọi
bóng tối diệu kì, quyễn rũ, quái ma
nuốt chửng tôi và trộn đều em lại
ta vỡ vào muôn siêu âm quằn quại...

Thời gian uốn cong
không gian vênh cuốn xoáy
Hồn yêu nổ tung bay vào muôn cõi
Chỉ có xác yêu tạm thời ở lại
Rồi hồn yêu sẽ nhanh chóng phôi thai
Gieo mầm non từ những đợt thở dài...

Em hả hê dạy tôi điều vĩ đại
Hãy hôn nhau để biết mình tồn tại
Hãy yêu nhau để thấy mình thơ dại
vẫn hồn nhiên như vũ trụ sơ khai
tôi là ai? em cũng chẳng là ai?

<3 III
Cũng có thể tôi cười tươi thật đấy
nhưng làm sao em biết tôi đang vui...

Khi nụ hoa đang rực rỡ thắm tươi
cũng là lúc nỗi lo sợ dâng đầy
Khi ngọn đèn sáng bùng mê muội
cũng đến hồi cháy cạn bấc thôi
nụ cười mang trong nó bí ẩn xa xôi
bí ẩn về một thiên đường u tối sau làn môi
- thiên đường hoang vu không nhịp đập nào dẫn lỗi
Liệu ta có nên lạc mất nhau ở đấy?

Em yêu hỡi
hãy thử nắm bắt những gì em đang nhìn thấy
Em sẽ luôn muộn mất một vài li ti giây
ngay lúc mà em thấy tôi đứng đây
rất có thể tôi đã không còn ở đấy

Em hãy cứ mang tâm trạng đón giọt nước mắt non nớt thơ ngây
ngay khi vừa chạm vào nụ cười tôi le lói
mỗi nốt nhạc cũng sẽ chỉ vang lên một lần duy nhất đấy mà thôi
đúng như lúc nó đã vang lên trong khoảnh khắc ấy
những gì em nghe thấy
cũng sẽ chỉ một lần duy nhất i sì nguyên vẹn như lần đầu tiên đấy mà thôi

Khi nốt nhạc đang ngả nghiêng trong độ cao của nó
thì thời gian cũng đã hết dần rồi
Khi thanh âm còn mải mê trong hương sắc của nó
thì giai điệu đã có chút chơi vơi
Khi bài ca kết thúc trong im lặng
thì vang vọng mới bắt đầu trong tôi

Khoảnh khắc em kịp nghe thấy tôi nói yêu em ấy 
thì biết đâu yêu lại hết mất rồi...

<3 IV.

Dẫu anh không còn gì nữa
em cũng chẳng xa nổi anh đâu?
Anh chẳng là gì nữa
em cũng không thiếu nổi anh đâu
Khi đoàn người đi xuôi nghĩ rằng anh đi ngược
Khi đoàn người đi ngược nghĩ anh bị cuốn trôi
Khi em đứng từ xa và thấy anh rất tỏ
Khi em bước đến gần lại chẳng rõ anh đâu
Khi em đợi rất lâu thì ra em trễ hẹn
Còn khi anh đến muộn thì em chẳng đợi đâu...
Có bao giờ ta gặp được nhau
Khi anh chỉ đứng yên
nhưng không ngừng chuyển động
Khoảng cách hai ta vẫn mãi là vô tận
vẫn mãi còn nguyên vẹn ở trong nhau

Hỡi tình yêu
đến bao giờ em hiểu
em xoay quanh 
một trục nhỏ vô hình
chẳng là gì lại tất cả về em

Tác giả: Am Các Minh.

QUỲNH HƯƠNG - Thơ Am các Minh


Có nhưng vẻ đẹp kì diệu nhưng lại ít được chiêm ngưỡng như những bông Quỳnh hương "không phật, không tiên, không vướng tục"... chỉ khao khát thời trăng để khoe hương sắc và rồi cũng tàn lụi khi chớp ánh bình minh...

QUỲNH HƯƠNG

Như người đẹp tắm trong đêm
Ngọc ngà e ấp bên thềm khói nhang
Mõ khuya trơn tuột
Rỡ ràng…
Trinh nguyên lặn ngụp trên chàm sương hoang

Vừa chạm khẽ
ánh tơ vang
Trăng rung rinh nõn
nhụy nhàng diễm hương

Không gian phấn
loãng du dương
Trôi qua khe nhạc bất thường xôn xao

Trộm nhìn em tự hư hao
Rình em lõa thể giữa chao đảo hình

Sắc hương tự tước đoạt mình
Đẩy anh ngã giữa tự tình miên man

Khóc bình minh rực rỡ
tràn
lên em phủ trắng bạt ngàn héo hon

Khép tay nâng búp rũ mòn…

Am Các Minh
 
Support :Mas Template
Copyright © 2011. AM CÁC MINH - All Rights Reserved
Share by BIT Templates Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger